Khi viết những dòng này, em đang rất ân hận và bế tắc. Em không biết mình phải làm gì tiếp theo nữa.
Em lấy chồng, tính đến hôm nay là tròn 28 ngày, cũng là tròn 28 ngày em sống trong đau khổ, dằn vặt và hối hận.
Em sinh và lớn lên ở một huyện nghèo của tỉnh Nam Định. Bố mẹ em là nông nhân, quanh năm chỉ biết đến ruộng đồng. Vì con, bố mẹ em phải làm thuê làm mướn cho tất cả mọi người trong làng để kiếm tiền.
Em lên đại học, là một đứa con ngoan, học hành chăm chỉ và luôn dành học bổng. Thế nhưng, cũng thời gian đi học này, em đã quen và đem lòng yêu thương một cậu bạn cùng trường. Chúng em cùng bảo ban nhau học tập và cả 2 đứa đều có thành tích tốt. Sau đó, vì dài dột, chúng em đã đi quá giới hạn và chuyển về sống cùng nhau trong 1 căn phòng.
Ảnh minh họa
Đến khi tốt nghiệp, bạn trai em phải theo gia đình chuyển vào TP.HCM. Anh hứa sẽ về đón em khi công việc ổn định. Lúc đó, chúng em sẽ làm đám cưới…
Em tin tưởng bạn trai em lắm. Em cũng nghĩ, khi đã trao thân thì mãi mãi em sẽ thuộc về anh. Vì vậy, em luôn chờ đợi anh. Thế nhưng, mọi thứ không như dự tính ban đầu. Gia đình anh gặp chuyện, tiền bạc thất thoát, công việc của anh cũng chưa đâu vào đâu. Vì thế, anh không thể đón em sớm.
Chúng em trở thành người yêu xa, mỗi năm gặp nhau 1, 2 lần. Còn lại, chỉ yêu qua chát chít, điện thoại …suốt 4 năm trời.
Đến đợt Tết vừa rồi, anh và gia đình về thăm quê ở Hải Dương. Nhân chuyến đi đó, anh bảo, sẽ xin phép để đón em đi luôn. Anh cũng thống nhất với em là sẽ chỉ có lễ báo hỷ, còn đám cưới và cả thủ tục đăng ký kết hôn, chúng em sẽ làm khi có thời gian và điều kiện.
Em nghĩ, việc đó không quan trọng, miễn là được ở cùng nhau nên đã đồng ý. Tuy nhiên, bố mẹ em không chấp thuận. Thêm vào đó, không biết cách nhìn của bố mẹ em thế nào, nhưng các cụ không tin tưởng anh. Vì thế, bố mẹ em cương quyết từ chối.
Cuối cùng, bất chất sự phản đối, thậm chí là tuyên bố từ mặt của bố em, em đã sắp hành lý và theo anh, theo bố mẹ anh vào TP.HCM mà không có sự chấp nhận của gia đình.
Vào đến nơi, em mới ngã ngửa khi biết gia đình anh chỉ sống trong một căn nhà thuê tạm bợ. Đã thế, họ còn liên tục phải chuyển nhà vì sợ chủ nợ đeo bám. Anh không có công ăn việc làm ổn định cũng không làm đúng ngành nghề như anh theo học mà suốt ngày lang thang, tụ tập cùng đám bạn.
Hôm đưa em vào, anh dẫn em đi ra mắt nhóm bạn của mình. Họ nhậu nhẹt, uống bia suốt từ 3h chiều đến 11h đêm. Em mệt đến muốn xỉu nên níu tay anh đòi về. Không ngờ, bạn anh ngồi cạnh nghe được, anh ta trợn mắt và văng bậy chửi em, bảo em “láo”. Em quá bất ngờ, bất ngờ hơn là chồng không thương em lại còn lôi em ra nhà vệ sinh mà chửi em bằng thứ ngôn ngữ ngoài đường ngoài chợ.
Em ngậm đắng nuốt cay mà câm nín. Sau đó, anh và nhóm bạn còn đi hát karaoke. Vào phòng hát, anh chỉ cần nháy mắt, chủ quán đã đưa lên phòng 5 cô gái ăn mặc thiếu vải. Nhìn thấy anh, cô nào cô nấy cứ sán vào. Người ngồi lên đùi trái, người ngồi lên đùi phải, người vuốt vá, người thì ngả ngốn. Ngược lại, anh cũng “bắt sóng” ngay. Tuy nhiên, trước khi bỡn cợt với các em gái, anh không quên trợn mắt lên và bắt em rót rượu.
Em cảm thấy ê chề và nhục nhã đến vô cùng. Đêm đó, cũng có thể nói là đêm tân hôn, em không sao ngủ được.
Hôm sau, em góp ý với anh. Tuy nhiên, anh không còn điềm đạm như ngày còn ở Hà Nội nữa. Anh bảo “anh chỉ có vậy, ở được thì ở, không thì biến”. Em nghe lời anh nói mà chết điếng người. Suốt từ đó đến nay, 28 ngày, anh ngập ngụa trong rượu chè, cà phê, karaoke… Thậm chí, em có đồng tiền nào, anh cũng "moi" bằng hết.
Em nghĩ cay đắng đến tận xương, chỉ muốn bỏ về với gia đình, nhưng biết về thế nào khi tiền em không còn một đồng, thân thể em đã thuộc về anh và bố mẹ cũng đã tuyên bố từ con?
Theo Hạnh Nguyên (Hồ Chí Minh)
Vietnamnet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét